Tiết tháng
Bảy mưa dầm sùi sụt,
Toát hơi
may lạnh buốt xương khô,
Não người
thay buổi chiều thu,
Ngàn lau
nhuốm bạc, lá ngô rụng vàng. (Văn Tế Thập Loại Chúng Sinh - Nguyễn
Du).
Cứ đến tháng bảy là trời đổ mưa
không dứt. Những cơn mưa nặng hạt cứ tiếp nối nhau mãi không thôi. Mưa não nề tha
thiết làm cho cảnh vật càng thêm da diết thê lương. Các loài muôn thú vì thế không
thể tìm kiếm miếng ăn trong cái không gian lạnh ướt ấy ẩn mình trong những tàng
cây cổ thụ, trong hang hốc của núi rừng, cất lên những tiếng kêu bi thương để gọi
nhau. Trong cái không gian và thời gian u tịch ấy, những oan hồn như đang chờ để
trở về với thế giới nhân gian, nơi mà những món nợ ân tình còn chưa trả hết. Họ
tìm nhau qua những âm thanh của tiếng gọi hồn, ru hồn bằng những lời ca, câu
kinh, tiếng kệ, những lời khấn nguyện trong màng đêm u huyền, hay những buổi
chiều ảm đạm... Xa xa, tiếng ai thì thầm nghe như khóc than, ai oán.